Sunday, April 25, 2010
THUỐC ĐẮNG DÃ TẬT - Đinh Lâm Thanh
THUỐC ĐẮNG DÃ TẬT - Đinh Lâm Thanh
Cuộc chiến giữa hai ý thức hệ Tự Do với cộng sản của người Việt hải ngoại mỗi ngày càng đi vào thời kỳ quyết liệt sau khi Hà Nội gấp rút đưa thành phần nằm vùng ra mặt công khai để đối đầu với cộng đồng người Việt Quốc Gia. Những kẻ bị ‘dính chàm’ hay bọn cầu vinh phản bội nầy được cộng sản ‘cấy’ để trở thành kẻ phá hoại…thì không xa lạ với cộng đồng qua các hành động của chúng trong quá khứ. Họ nguyên là thành phần tỵ nạn hoặc đã một thời cầm súng chiến đấu dưới cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, hay đã trải qua nhiều năm trong các trại tù "cải tạo", nhưng một khi đã ngữa tay nhận ân huệ vật chất hoặc chạy theo cái bánh vẽ danh vọng thì họ sẵn sàng quay lại phản bội cộng đồng.
Chuyện đau lòng gần nhất xảy ra trong tháng ba vừa qua tại phía Đông nước Mỹ, nơi có đông người Việt tỵ nạn định cư. Trong chuyện nầy, một hai người gì đó có liên hệ với cộng sản, đã nằm sẵn trong ban tổ chức, nên họ có dịp mời một ảo thuật viên đến trình diễn màn nhục mạ lá cờ Quốc Gia. Điều đau lòng phải nói ra là hàng trăm vị thực khách đang có mặt trong nhà hàng hôm đó vẫn ‘án binh bất động’ (trừ một vị tướng hải quân…nhưng tiếp theo cũng im lặng) trước cái màn bôi bác nầy diễn ra từ đầu đế cuối. Đây là một điều thật lạ lùng, có thể gọi là kinh hoàng khi vừa nghe qua! Nhưng chuyện trở thành lớn là do một vài người tố cáo trên các diễn đàn, ban tổ chức đã xác nhận là chuyện thật và ra thông báo ‘xin lỗi’. Xem như hết chuyện !
Đây là một nhục mạ lớn lá cờ Quốc Gia, đâu có thể xin lỗi một cách đơn giản và dễ dàng như vậy.
Ví dụ hôm đó ảo thuật viên trình diễn xé cờ Mỹ trong buổi tiêc thì chắc giờ nầy tên ảo thuật ‘việt cộng cái’ đã bị cảnh sát giữ và chờ ra tòa lãnh vài cuốc lịch…
Vậy đối với lá cờ Quốc Gia, một bảo vật linh thiêng, biểu tượng của nền Cộng Hòa ngày trước và linh hồn của Tổ Quốc, thì ảo thuật viên nầy lại được ra về an toàn sau khi thi hành xong nhiêm vụ do cộng sản ra lệnh. Lúc nhiều người đưa vấn đề nầy ra trước công luận thì có kẻ lên tiếng cho rằng, đừng khơi vấn đề ra vì sẽ gây thêm chia rẽ…Vậy, xin nói thẳng rằng, chúng ta phải đưa vấn đề nầy ra không ngoài mục đích nhắc nhở kiểm soát hành động vô ý thức của những một số người trong cộng đồng hầu tránh những trường hợp đáng tiếc sẽ tiếp tục xảy ra sau nầy.
Đây không phải là hành động ‘phá hoại đoàn kết’ mà chính là một thái độ ‘kết chặt đoàn kết’ để những người Việt Quốc Gia siết chặt tay nhau trừ khử thành phần cộng sản nằm vùng. Chỉ có những ai thuộc thành phần cộng sản, hòa giải hòa hợp hoặc chạy theo chiêu bài cộng sản mới đưa ra ý kiến bênh vực cho hành động phá hoại nầy. Màn trình diễn ảo thuật bôi nhọ lá Quốc Kỳ không phải chuyện vô ý, thiếu kiểm soát mà là một cuộc dàn dựng có dự tính trước của một người nào đó đang nằm trong ban tổ chức. Vậy có thể nói vấn đề nầy, kẻ đứng ra mời ảo thuật viên đến trình diễn thì chúng ta đã biết thành tích hoạt động của họ từ lâu. Đây là bằng chứng cụ thể để đi đến một kết luận rằng, cộng đồng cần mạnh dạn loại hẳn các thành phần nầy ra khỏi các tổ chức tranh đấu của người Việt hải ngoại.
Chúng ta không thể so với người Nhật, nhưng hãy nhìn tinh thần dân tộc cũng như tấm gương liêm sỉ của họ khi khi một cá nhân nào vấp phải lỗi lầm trong lúc thi hành nhiệm vụ, thì họ từ chức về vườn hay phải mổ bụng tự sát ! Vậy với người Việt chúng ta, dù không thể so với người Nhật thì ít ra, những ai có trách nhiệm trong vấn đề nầy, nếu còn lương tri thì ít ra, nên tỏ một thái độ thiện chí gì khác hơn là một lời xin lỗi đơn giản, đồng thời phải có biện pháp với những người lợi dụng cộng đồng để bôi nhọ lá cờ quốc gia. Riêng đối với cá nhân nào đang cộng tác với Hà Nội mà một khi lá bài đã bị lật ngữa thì nên về Việt Nam phục vụ chế độ cộng sản để được vinh thân phì gia còn hơn nán lại ‘cố đấm ăn xôi’ để bị cộng đồng buộc tội nằm vùng.
Trở lại thời gian qua, từ một nhật báo ở Litlle Sàigòn đến cuộc triển lãm nghệ thuật tại Santa Anna (Cali) đã đăng hình cũng như viết bài nhục mạ Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, hậu quả đã gây một luồng phẫn nộ trong dư luận và các tổ chức đó đều phải trả một giá khá đắt về những việc làm của họ. Vậy tại sao cộng sản âm mưu dùng ngay người trong các cộng đồng người Việt Quốc Gia để tạo cơ hội nhục mạ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ? Có thể xem đây là cuộc chiến giữa Quốc-cộng, hay nói trong một phạm vi nhỏ, giữa hai lá cờ mà Quốc Kỳ của Việt Nam Cộng Hòa đang tung bay trên khắp các vùng trời tự do thay cho lá cờ máu đỏ sao vàng của cộng sản đã mất hẳn chỗ đứng trên thế giới.
Đứng đầu chống lại quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa là Hồng Y Phạm Minh Mẫn, bằng lời nói cũng như hành động, đối với những nơi nào có bóng dáng của ngài xuất hiện. Con ‘Tim’ đỏ (người gốc Thụy Sĩ) da trắng, tóc vàng thì từ chối vác bị gậy đứng dưới cờ mỗi khi ra nước ngoài ăn mày lòng nhân đạo của người Việt Quốc Gia.
Chuyện vừa xảy ra mới nhất là linh mục Nguyễn Tường Luân, trong ban tổ chức Đại Hội Suy Tôn Lòng Thương Xót Chúa tại Cal. State Long Beach đã cấm giáo dân cầm cờ Mỹ và Vàng Ba Sọc Đỏ đến tham dự. Và hôm qua, linh mục Nguyễn Thuận tổ chức một nhóm ‘quần chúng tự phát’ (y như tổ chức của việt cộng) dàn chào và uy hiếp giáo dân mang theo cờ Mỹ- và Cờ Quốc Gia đến khánh thành nhà thờ họ đạo tại Arizona Trong lúc đó nhóm ‘quần chúng tự phát’ giật hình Đức Thánh Cha Benedic 16 quàng Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ trên vai xé thành những mảnh vụn, liệng xuống đất và đưa chân chà đạp lên ! Thời kỳ đen tối của người công giáo Việt Nam đã đến.
Từ Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn, Tổng Giám Mục Sàigòn, ‘tổng tư lệnh tối cao’ Huỳnh Công Nghị, và ‘Hội Đồng Giám Mục Quốc Doanh’ đến các cha cộng sản tại hải ngoại đã không chống lại kẻ thù của tôn giáo mà còn hợp tác, thi hành lệnh của quỷ đỏ cộng sản để chống lại đạo Công Giáo và cộng đồng giáo dân tự do hải ngoại. Bây giờ mới thấy những lời báo trước của nhiều vị tiên tri về một sự sụp đổ của đạo công giáo trước nanh vuốt cộng sản và một vài tôn giáo thù nghịch mà vị giáo hoàng đương nhiệm sẽ là chủ chăn áp chót của tòa thánh Vatican, đồng thời cũng là vị Giáo Hoàng sẽ phải giải quyết những khó khăn nầy.
Trở về vấn đề linh mục quốc doanh là một điều đau lòng của giáo dân đang xảy ra tại Mỹ. Những ông cố đạo đi vắt sữa cũng như mấy cha được Hà Nội gởi qua đây với hai mục đích xin tiền và tuyên truyền cho cộng sản. Mấy ông linh mục nầy quyên góp tiền bạc của giáo dân nguyên là những người tỵ nạn cộng sản để xây nhà thờ và vinh thân phì gia đồng thời gởi tiền xin được ở nước ngoài về Việt Nam dâng cho Mặt Trận Tổ Quốc (một tổ chức ngoại vi của đảng cộng sản). Nhưng khi khánh thành nhà thờ hoặc họ đạo thì các ông linh mục nầy lại tổ chức những nhóm gọi là ‘quần chúng tự phát’ rặc theo khuôn mẫu của cộng sản để dàn chào, hăm dọa và ngăn chận thành phần giáo dân đển dự lễ !!.
Trong trận chiến giữa ta với kẻ thù, cộng sản Hà Nội không chỉ dừng lại ở trận tuyến cờ Vàng cờ ‘đỏ’ mà nghị quyết 36 còn nhắm vào các lãnh vực văn hoá, truyền thông, tôn giáo, giáo dục, thương mãi…Mấy lúc gần đây đã xảy ra nhiều vấn đề mà vai chính là người Việt tự do (hay người Việt tỵ nạn) trong các cộng đồng trở cờ một cách lộ liễu, như mấy tên ca sĩ bên Mỹ, chạy theo các buổi trình diễn do tên cộng sản chính cống Đàm Vĩnh Hưng tổ chức ăn mừng cách mạng thành cộng trong ‘tháng tư buồn’ của người Việt tự do hải ngoại. Mới đây xuất hiện thêm một ông thiếu tá gốc HO công khai đề nghị hủy bỏ tổ chức hai ngày kỷ niệm đau buồn mất nước 30.4 và Quân Lực 19.6 hằng năm, vì ông cho rằng tổ chức làm gì cho tốn kém…
Như vậy Hà Nội cấy được thành phần tỵ nạn và ngay cả những người đã đi tù cải tạo hàng chục năm qua để ngày nay tung ra tin tức hoặc có những hành động nhằm đánh phá cộng đồng hay bôi nhọ Cờ Vàng Quốc Gia và tập thể QLVNCH. Hành động nầy không ngoài mục đích gây xáo trộn và chia rẽ cộng đồng. Trong lúc đang đánh máy, người viết nhận được một lá thư kêu gọi tổ chức tham dự 35 năm Quốc Hận (1975-2010) của đó 9 hội đoàn và một tờ báo ký tên vào ban tổ chức lại hoàn toàn không Cờ Vàng trên tờ truyền đơn kêu gọi. Đây là một việc làm ngoại lệ so với những truyền đơn kêu gọi cộng đồng người Việt Quốc Gia từ 34 năm qua !!!
Vậy, kẻ thù nguy hiểm nhất không ở đâu xa mà đang ở ngay trước mặt cũng như ngay trong lòng cộng đồng chúng ta. Thành phần nầy thật nguy hiểm, không biết nằm trong tổ chức nào và chúng có thể bất thần xuất đầu lộ diện bất cứ lúc nào và ở đâu. Cộng đồng cần phải nghiên cứu tìm hiểu, nếu thấy một thành phần nào đang có hành động trở cờ thì phải có biện pháp giải quyết ngay.
Không nên nuôi kẻ thù trong vòng tay thân ái, để khi xảy ra chuyện, lúc đó mới bật ngữa ra rồi, như một bệnh nhân bị bệnh truyền nhiễm lại đi kiếm băng keo và thuốc đỏ để đau đâu bôi đó. Chữa bệnh cách nầy chính là nuôi bệnh mà phải dùng liều thuốc cực mạnh để bứng tận gốc.
Có thể nói rằng bệnh chạy theo cộng sản là bệnh xu thời của những người đã không có trái tim lại thiếu đầu óc, nhưng họ cần tiền để sống và cần danh bằng đường tắt. Nếu không chận đứng, bệnh sẽ lây lang dễ dàng và bộc phát theo lối dây chuyền do thành phần cò mồi cổ võ làm náo loạn trên các diễn đàn không ngoài mục đích của cộng sản nhằm gây hoang mang và chia rẽ cộng đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại. Vậy một khi đã nắm được đích xác thành phần ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản nầy, các cộng đồng phải can đảm và dứt khoát dùng biện pháp mạnh đối phó là loại thành phần nầy ra khỏi cộng đồng tức khắc. Đúng vậy, có làm sạch cộng đồng thì chúng ta mới hy vọng bắt tay ngồi chung lại với nhau để tạo sức mạnh cho công cuộc tranh đấu hiện tại.
Một điều rất buồn là cộng đồng người Việt hải ngoại đã và đang mắc phải những loại bệnh thời đại trầm trọng khác như bao che, cả nể hoặc sợ bị ‘chụp mũ ngược’ là cộng sản… Do đó hàng chục năm qua vẫn không dám dứt khoát chữa trị cho dứt những cái ung nhọt thối tha của cộng đồng. Mầm mống bệnh nầy càng ngày càng phát triển, ăn sâu vào gốc rễ và cho đến nay thì đồng loạt xì ra, không phải chỉ ngoài da mà ngay từ trong phèo phổi ruột gan, như chúng ta đã và đang thấy, đám nằm vùng lộng hành ngay giữa thủ đô tỵ nạn như chốn không người. Vậy, nếu một phần cơ thể bị ung thối đã đến thời kỳ vô phương cứu chữa thì phải can đảm chặt bỏ tức khắc, có như vậy mới hy vọng tránh được vết thương ăn lan khắp châu thân.
Diệt trừ đám nằm vùng, thời cơ đón gió, hòa giải hòa hợp dân tộc không phải là vô phương và đành phải bó tay làm ngơ, nhưng muốn cứu chữa thì cần nhiều can đảm để dứt khoát một lần. Dù biết rằng cách giải quyết nầy thật khó khăn như phải ép con bệnh trước một chén thuốc khó nuốt… nhưng có đắng thì mới dã tật.
Tháng Tư Đen 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment