Nó đứng lặng trong vùng nắng đổ
mắt nhạt nhòa hạt nhỏ trông mưa
giữa đường bụi cát hương trưa
tìm đâu giọt nước cho vừa môi khô
Nó thầm gọi ơi, vầng mây trắng !
che dùm tôi vạt nắng hờn ghen
lạnh lùng mây giả không quen
lửng lơ nhàn hạ bon chen gió đùa
Nó nào biết thu về thay lá
mà buồn rơi ấm má khi nhìn
lá rơi xao xác bên đường
thân nương theo gió hồn vương vết hằn
Xót xa phận lá mong manh
thân quanh cát bụi hồn quành cội cây
Nó chợt nhớ những ngày thơ dại
nơi quê nghèo bên mái nhà xưa
chiều về vút cánh diều mơ
giừa trời lộng gió tiếng thơ vượt ngàn
Bây giờ bao Nó giữa đàng
đói cơm thiếu áo lang thang đọa đày
ngẩn nhìn mây trắng vờn bay
nghe mưa rớt giọt đong đầy mắt môi
Xuân về bao Nó mồ côi
giữa lòng đất Mẹ gọi mời vong nhân
Xuân về khắp nẻo đường trần
Có bao nhiêu Nó một lần Còn xuân..
Hình như mây trắng ngại ngùng
rằng ta quên nhớ về vùng Đất đau !..
(Soi Dòng Sông Chữ Thấy Mù Tâm ..)
conbenho
Tiểu Muội quantu
Nguyễn Hoài Trang
Mùng hai Tết Bính Tuất 2006
Sunday, April 06, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment