Thursday, August 15, 2013

Vài suy nghĩ khi đọc bài phân tích "Arab Spring Countries Find Peace Is Harder Than Revolution"

Arab Spring Countries Find Peace Is Harder Than Revolution





Mohammed Al-Shaikh/Agence France-Presse — Getty Images
People protested Bahrain’s government on Wednesday behind barbed wire placed by the police.


By BEN HUBBARD and RICK GLADSTONE
Published: August 14, 2013


BEIRUT, Lebanon — In Libya, armed militias have filled a void left by a revolution that felled a dictator. In Syria, a popular uprising has morphed into a civil war that has left more than 100,000 dead and provided a haven for Islamic extremists. In Tunisia, increasingly bitter political divisions have delayed the drafting of a new constitution.

And now in Egypt, often considered the trendsetter of the Arab world, the army and security forces, after having toppled the elected Islamist president, have killed hundreds of his supporters, declared a state of emergency and worsened a deep polarization.

It is clear that the region’s old status quo, dominated by imperious rulers who fixed elections, ruled by fiat and quashed dissent, has been fundamentally damaged, if not overthrown, in the three years since the outbreak of the uprisings optimistically known as the Arab Spring. That was amply illustrated on Wednesday in Egypt, where a reversion to the repressive tactics of the past was met with deep outrage by Islamist protesters who had tasted empowerment.

What is unclear, however, is the replacement model. Most of the uprisings have devolved into bitter struggles, as a mix of political powers battle over the rules of participation, the relationship between the military and the government, the role of religion in public life and what it means to be a citizen, not a subject.

Middle East historians and analysts say that the political and economic stagnation under decades of autocratic rule that led to the uprisings also left Arab countries ill equipped to build new governments and civil society. While some of the movements achieved their initial goals, removing longtime leaders in four countries, their wider aims — democracy, dignity, human rights, social equality and economic security — now appear more distant than ever.

“The old regional order has gone, the new regional order is being drawn in blood, and it is going to take a long time,” said Sarkis Naoum, a political analyst at Lebanon’s An Nahar newspaper.

“All the people in those countries lived under similar suppression despite the differences in their regimes, so the uprisings were contagious,” Mr. Naoum said. “But nobody in Syria, Libya, Egypt or Tunisia who wanted to get rid of the regime was prepared for what came next.”

In many ways, the Arab Spring has revealed and exacerbated deep societal splits, between secularists and Islamists and between different religious sects.

“This is political polarization on steroids,” said Jeffrey Martini, a Middle East specialist at the RAND Corporation. “You’ve got both sides trying to banish each other from politics.”

In Tunisia, the birthplace of the uprisings, the moderate Islamist party now in power has been unable to build sufficient consensus to draft a new constitution, and opposition leaders have been assassinated. And in the Persian Gulf kingdom of Bahrain, overwhelming force by the ruling Sunni monarchy has failed to silence dissent by the country’s Shiite majority.

Political exclusion has also afflicted Egypt’s transition. After winning post-revolutionary elections, Mohamed Morsi, the now-deposed president, and his allies in the Muslim Brotherhood faced fierce opposition from those who accused them of perverting democracy as a way of monopolizing power.

Throughout the region, the upheavals have so far failed to address the demands of millions of ordinary citizens who had clamored for change — for jobs, food, health care and basic human dignity. If anything, their grievances have worsened.

“Most Middle East economies buffeted by the Arab Spring were already going in the wrong direction,” said Joshua M. Landis, director of the Center of Middle East Studies at the University of Oklahoma. Economic distress caused by swelling youth populations, joblessness, rising prices and drought, he said, had done as much to cause the uprisings as political oppression.

In many ways, he said, “the Arab Spring is the canary in the mine shaft for a broader problem — fragmented countries, too much population growth, terrible education systems, too little water — these countries are the losers.”

The current turmoil has left many Arab activists disillusioned with the movements for which they had invested tremendous effort and often risked their lives.

This is increasingly the case in Syria, where an originally peaceful pro-democratic uprising has evolved into a sectarian civil war, with extremist rebel groups that reject democracy playing an increasing role on the battlefield.

“In the beginning it was a real revolution — I was excited to work, I bought a weapon from my own pocket and sold land to buy ammunition,” said Soheil Ali, who until recently led a small rebel group in northern Syria. “Now it is completely different.”

Mr. Ali quit the fight in frustration over what he called corruption among the rebels’ nominal leaders and the tendency of some groups to stockpile arms instead of fighting to topple their common adversary, President Bashar al-Assad.

Historians note that fundamental political change anywhere can take decades or generations. The Prague Spring of 1968 may have failed, for example, but it was a catalyst for changes in Eastern Europe that led to the collapse of the Soviet Union in the 1990s.

The European revolutions of 1848, a series of popular upheavals that were the most widespread revolutionary wave in European history, affected more than 50 countries but soon collapsed under the repression of military forces loyal to royalties and aristocracies. Nonetheless, they sowed the seeds of progressive political ideas that would help shape European history for the next hundred years.

Historians said that given the repressive autocracies among Arab countries, the convulsions in Egypt and elsewhere were painful but inevitable.

“I am not writing these transitions off; I just think we’re heading into a period of extreme unrest,” said Mona Yacoubian, a senior Middle East adviser at the Stimson Center, a nonpartisan research group in Washington.

Others noted that such turmoil often obscured subtle but profound societal changes. For example, Zaid al-Ali, a constitutional expert based in Cairo, said it had now become normal for citizens of Arab Spring countries to insult their rulers — unthinkable only a few years ago.

“This dynamic of free expression, of political liberalization where now you have lots of political parties and people expressing themselves freely, this will lead us in a positive direction in the long run,” he said.

Mohammed al-Sabri, an opposition leader in Yemen, where protests pushed the longtime president Ali Abdullah Saleh from power last year, said this general sense of empowerment was the most significant accomplishment of the uprisings so far.

“The elites and the leaders in any society, whether it is revolutionary or not, can resign and say, ‘I’m done,’ ” he said. “But the people cannot resign.”

Ben Hubbard reported from Beirut, and Rick Gladstone from New York. Hwaida Saad contributed reporting from Beirut.

This article has been revised to reflect the following correction:

Correction: August 15, 2013

An earlier version of this article misspelled the given name of a constitutional expert based in Cairo who said it had now become normal for citizens of Arab Spring countries to insult their rulers. He is Zaid al-Ali, not Ziad.



A version of this news analysis appeared in print on August 15, 2013, on page A11 of the New York edition with the headline: Arab Spring Countries Find Peace Is Harder Than Revolution.


__________


What do you think?

Riêng dân tộc Việt Nam trong công cuộc tranh đấu Lật đổ bè lũ phản quốc cướp nước diệt chủng BÁN NƯỚC độc tài độc đảng Việt gian cộng sản Việt Nam nghĩ gì, nhận định thế nào, học thêm bài học kinh nghiệm gì qua những cuộc Cách Mạng Lật Đổ bọn cầm quyền độc tài ở Trung Đông, phản ứng của thế giới đặc biệt là thái độ của Mỹ qua bài phân tích "Arab Spring Countries Find Peace Is Harder Than Revolution" ?

Bọn cầm quyền độc tài ở bất cứ quốc gia nào trên thế giới cũng đều dùng chính sách đàn áp TÀN BẠO để đè đầu cỡi cổ người dân và nếu người dân cam chịu cúi đầu cho chúng cỡi, cho chúng chà đạp thì thế giới coi đó là "hòa bình", "ổn định" !

Đối với bè lũ ÁC THÚ việt gian cộng sản Việt Nam thì càng tinh vi hơn .

Bè lũ súc sinh buôn nòi bán gio^'ng GIẾT DÂN BÁN NƯỚC rước giặc về thờ việt cộng này coi sinh mạng của dân Việt như những con vật để đổi chác quyền lợi của chúng và "thế giới" .

"Nhân quyền" chỉ là công cụ trong cái trò hề thô bỉ đê tiện cứ được nhai đi nhai lại một cách trơ trẽn trân tráo đến độ tục tỉu, không biết xấu hổ, không biết nhục nhã đối với bè lũ chó má việt cộng vốn không biết liêm sỉ, lại càng kệch cởm dị hợm hơn nữa đối với những kẻ đã và đang hiểu thế nào là ý nghĩa cao quý của hai chữ NHÂN QUYỀN laị cứ tiếp tục tạo điều kiện cho bọn chó má cộng sản Việt Nam lợi dụng để củng cố ngai vàng của chúng, tiếp tục chà đạp dân Việt và hủy diệt đất nước Việt trong những mỹ ngữ gọi là  "độc lập", "ổn định chính trị", "canh giữ hòa bình thế giới" ... khi mà bọn tàu cộng đã và đang chiếm đóng toàn cõi Việt Nam qua những "văn tự BÁN NƯỚC" của bè lũ giặc hồ, gái Việt đã và đang bị bọn chó má việt cộng bán đi làm đĩ khắp năm châu, trai Việt thì được xuất cảng làm lao nô khắp thế giới...


ĐAU NHỤC như thế thì con dân nước Việt phải nghĩ như thế nào về những mỹ ngữ "hòa bình", "ổn định" và "Cách Mạng" ... ???

Một điều rõ ràng minh bạch Cách Mạng Lật Đổ bè lũ phản quốc cướp nước diệt chủng BÁN NƯỚC việt gian cộng sản VN là bọn tội đồ của dân tộc Việt Nam hoàn toàn khác hẳn với "cách mạng" "giải phóng miền Nam" đưa cả dân tộc xuống hàng chó ngựa của bè lũ BÁN NƯỚC việt gian cộng sản VN .

Ngày nào bè lũ việt gian cộng sản VN còn ngồi trên đầu dân Việt, còn tiếp tục bán gái Việt làm đĩ trên toàn thế giới, còn tiếp tục thờ kẻ thù truyền kiếp của dân tộc là bọn tàu cộng, còn tiếp tục sống đế vương trên xương máu dân Việt, còn tiếp tục BÁN NƯỚC DIỆT NÒI, thì đây là quốc nhục đối với cả dân tộc .

Để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ, giữ gìn và quang phục giang sơn gấm vóc mà Tổ Tiên đã mấy ngàn năm đổ máu xương gầy dựng, để bảo vệ danh dự quốc gia, bảo vệ danh dự dân tộc, để được vươn vai cùng thế giới, con dân nước Việt phải đồng tâm loại trừ bè lũ TỘI ÁC, lũ KÝ SINH TRÙNG bẩn thỉu nhơ nhớp, độc hại độc hiểm cộng sản Việt Nam, để có thể hảnh diện tự hào rằng mình đã thật sự làm người .

Nhân Quyền không phải cúi đầu van xin kẻ khác ban cho .
"Hòa bình", "Ổn định" không có ý nghĩa gì khi chỉ biết cúi đầu cho bọn chó má ngồi trên đầu chà đạp như những con vật .



Danh dự, "tự hào" không thể có cho một dân tộc miệng thì la to "thế nước tôi yếu khi chống giặc ngoại xâm thì phải hy sinh" nhưng lại bơm hơi tiếp máu nuôi thằng bán nước rước giặc về thờ, lăng nhục Tiền nhân, nô lệ dân tộc, là những thằng tội đồ truyền kiếp của dân tộc;

Còn nữa, quá nhiều kẻ mồm ra rả "chống giặc ngoại xâm" tàu cộng nghe ra thì "anh hùng" lắm lắm nhưng thực chất chỉ nhập nhằng che dấu bản chất hèn nhược, bản chất bám gấu kẻ tội đồ bán nước cầu vinh qua chiêu bài "hòa giải hòa hợp" với bè lũ chó má việt cộng,  với "lập luận cù nhầy" rằng thì là "việt cộng cũng là anh em" nên không ngần ngại đội thằng bán nước việt cộng lên đầu, thậm thò thậm thụt "đi ra đi vào", lòn trôn lũ súc sinh bán nước diệt nòi để mưu cầu quyền thừa lợi cặn danh nhơ tước thối, lại lải nhải một cách đần độn "đoàn kết" với bọn việt cộng để chống ngoại xâm tàu cộng mà u mê ám chướng quên mất CHÍNH bọn chó má cộng sản việt gian này BÁN NƯỚC cho tàu cộng, rồi lại chỉ biết vọng ngoại, lại chỉ biết van xin kẻ khác "giữ nước giùm mình" !?

Tiền nhân Việt đã từng đánh đuổi bọn tàu xâm lược dù bọn giặc bắc kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt mạnh hơn nhiều lần, đã đô hộ dân tộc Việt hàng ngàn năm .

"Dân Việt ngày hôm nay sao lại không thể chống giặc tàu", nhiều ông bà "trí thức", "khoa bảng" trong và ngoài nước đã "đặt vấn đề" một cách ngây ngô, ngớ ngẩn vật vờ như thế mà lại không dám đối diện SỰ THẬT:

Tiền nhân Việt trên dưới một lòng từ Vua đến Dân cùng đồng tâm chống giặc

" Thế nước yếu lấy gì lo chiến chinh ?
_ HY SINH !

Và HỌ đã đổ MÁU XƯƠNG để HY SINH bảo vệ đất nước, bảo vệ nòi giống .

Ngày nay bè lũ chó má việt gian cộng sản Việt Nam mang bản chất BÁN NƯỚC cầu vinh, đã và đang ngồi trên đầu dân Việt, bắt, giết những con dân Việt nào lên tiếng chống giặc tàu .

Vậy, theo thiển ý, muốn bảo vệ đất nước, muốn tự cứu mình và cứu nước, con dân Việt phải lôi đầu bè lũ chó má BÁN NƯỚC DIỆT NÒI việt cộng xuống, giành lại Quyền làm chủ đất nước thật sự, chứ không phải "chủ ngu" như bè lũ chó má việt cộng rêu rao lừa bịp hơn 38 năm qua, giành lại QUYỀN LÀM NGƯỜI đã bị bọn chó má việt cộng tước đoạt, xây dựng lại một Việt Nam tự do dân chủ thật sự, với hòa bình ổn định thật sự để có thể ngẩng mặt, vươn vai tự hào "tôi là người Việt Nam" . 




Chân thành cám ơn Quý Anh Chị ghé thăm "conbenho Nguyễn Hoài Trang Blog".
Xin được lắng nghe ý kiến chia sẻ của Quý Anh Chị 
trực tiếp tại Diễn Đàn Paltalk: 
1Latdo Tapdoan Vietgian CSVN Phanquoc Bannuoc . 
Kính chúc Sức Khỏe Quý Anh Chị . 




conbenho
Tiểu Muội quantu
Nguyễn Hoài Trang
16082013
 
___________

Cộng sản Việt Nam là TỘI ÁC
Bao che, dung dưỡng TỘI ÁC là đồng lõa với TỘI ÁC



No comments: